M¿t tr¿i ¿ang l¿n trên Madrid, nhu¿m b¿u tr¿i m¿t màu cam ¿¿m ph¿n chi¿u qua c¿a s¿ c¿a nh¿ng tòa nhà ch¿c tr¿i, nh¿ th¿ toàn b¿ thành ph¿ ¿ang b¿c cháy. Trong m¿t c¿n h¿ nh¿, b¿a b¿n ¿ trung tâm Lavapiés, Daniel Sánchez ng¿i tr¿¿c ¿¿ng dây cáp r¿i r¿m và nh¿ng màn hình nh¿p nháy, ¿ôi m¿t ¿¿ ng¿u c¿a anh dán ch¿t vào nh¿ng dòng mã vô t¿n. Ti¿ng vo ve liên t¿c c¿a qu¿t máy tính gi¿ng nh¿ m¿t bài hát ru méo mó, âm thanh duy nh¿t trong không gian ¿¿y mùi cà phê c¿ và nh¿ng gi¿c m¿ héo úa. Daniel, v¿i mái tóc ¿en bù xù và b¿ râu ¿ã ¿¿ vài ngày, trông gi¿ng m¿t k¿ b¿ ru¿ng b¿ h¿n là m¿t l¿p trình viên xu¿t s¿c tr¿¿c ¿ây. "Ph¿i có cách nào ¿ó," anh l¿m b¿m v¿i chính mình, nh¿ng ngón tay l¿¿t trên bàn phím v¿i v¿ kh¿n tr¿¿ng ¿iên cu¿ng. "M¿t l¿i thoát kh¿i cái h¿ này." Ánh m¿t anh l¿¿t m¿t lúc ¿¿n ¿¿ng lá th¿ ch¿a m¿ ¿ góc bàn. Hóa ¿¿n, thông báo tr¿c xu¿t, l¿i ¿e d¿a t¿ ch¿ n¿. M¿i phong bì là m¿t l¿i nh¿c nh¿ nh¿c nh¿i v¿ vi¿c anh ¿ã ¿¿t ¿¿n ¿i¿m này nh¿ th¿ nào. Daniel nh¿m m¿t l¿i, cho phép mình có m¿t giây phút y¿u ¿u¿i. Anh nh¿ l¿i s¿ ph¿n khích, ph¿n khích c¿a nh¿ng ngày không xa khi th¿ gi¿i ti¿n ¿i¿n t¿ d¿¿ng nh¿ là mi¿n ¿¿t h¿a. Anh ¿ã ¿¿u t¿ t¿t c¿ m¿i th¿: ti¿n ti¿t ki¿m, các khön vay, th¿m chí c¿ ti¿n vay m¿¿n t¿ b¿n bè và gia ¿ình. Và r¿i, trong ch¿p m¿t, t¿t c¿ ¿¿u bi¿n m¿t. "¿¿ ng¿c," anh t¿ trách mình, ¿¿p tay xu¿ng bàn. "¿áng l¿ c¿u ph¿i th¿y ¿i¿u ¿ó ¿ang ¿¿n." Âm thanh c¿a ¿i¿n thöi di ¿¿ng kéo anh ra kh¿i tr¿ng thái mê ¿¿m b¿n thân. ¿ó là Javier, ng¿¿i b¿n thân nh¿t c¿a anh và là ng¿¿i duy nh¿t v¿n ch¿a m¿t ni¿m tin vào anh.